“Chưởng môn đại nhân.”
“Chưởng môn đại nhân.”
“...”
Đi vào phân bộ Huyền Ất Sơn, lập tức không ngừng có cường giả cúi đầu trước Tô Ngạn, thái độ rất cung kính.
Với tư cách là chưởng môn đương nhiệm của Huyền Ất Sơn, Tô Ngạn không chỉ có uy vọng cao trong nội bộ Huyền Ất Sơn. Mà ở trong Thần giới, ai gặp nàng cũng sẽ kính cẩn lễ phép.
Lý do rất đơn giản, Tô Ngạn bây giờ là siêu cấp cường giả duy nhất bước vào Chứng Đạo Thần Vương. Người kia là Thiên Đế, hai người hầu như không có đối thủ, có thể được xưng là vô địch thiên hạ.
Về phần Mặc lão, mặc dù đã thành công tiến vào Hợp Đạo Thần Vương, nhưng lại giống Tần Giác thuộc về trạng thái ẩn thế. Tự nhiên cũng không được xếp vào đó.
“Chưởng môn đại nhân, vừa rồi người…”
Đúng lúc này, một lão giả tóc trắng xoá từ xa bay tới, vẻ mặt lo lắng.
Vừa rồi hắn đang thảo luận với Tô Ngạn về chuyện liên quan tới nguy cơ lần này, nhưng Tô Ngạn đột nhiên im lặng biến mất, điều này khiến hắn sửng sốt.
Lời còn chưa dứt, sắc mặt lão giả đột nhiên đại biến, hắn chỉ vào Vân Tịch kêu lên:
“Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi lại tới đây!?”
“Làm sao, không chào đón ta à?”
Vân Tịch hai tay chống nạnh, cười híp mắt nói.
“Hoan... Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Lão giả miễn cưỡng cười một tiếng, khóc không ra nước mắt.
Người khác có lẽ không rõ, nhưng lão giả lại biết, vị nữ nhân xinh đẹp thanh tú này thực ra còn đáng sợ hơn cả Hư Không Cự Thú!
Bởi vì con chiến thú nuôi của lão giả trước kia, chính là bị Vân Tịch ăn thịt!
Đó là một con chiến thú cấp bậc Bán Thần cảnh!
Chuyện này đã xảy ra vài chục năm, lúc ấy Vân Tịch trùng hợp đi ngang qua phân bộ Huyền Ất Sơn. Nàng không kiếm được gì ăn, nên đã đem con chiến thú không may kia lót dạ, lão giả tức giận suýt liều mạng với Vân Tịch.
Mãi cho đến khi Vân Tịch bồi thường hơn mười mấy khỏa thần quả, lão giả mới chịu từ bỏ.
Từ đó về sau, lão giả không khỏi sợ hãi mỗi khi nhìn thấy Vân Tịch, vì hắn sẽ lại ra tay với những con thú khác.
Trên thực tế, sự việc này có phần giống với sự việc của Thái Lôi Tông. Nếu không phải do Liễu Mục quá tham lam, lựa chọn bao vây Vân Tịch, có lẽ sẽ không có chuyện gì.
“Hắc hắc, vậy thì tốt.”
Vân Tịch nghe vậy, hài lòng nhẹ gật đầu.
“...”
“...”
Lão giả tên là Công Tôn Kình, hắn là đường chủ của phân bộ Huyền Ất Sơn này, Thần Vương hạ vị. Chuyên môn phụ trách về tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo của Huyền Ất Sơn.
Một thời gian trước, những cường giả ngụy trang thành cường giả Thiên Thần tộc đã tập kích phân bộ Huyền Ất Sơn cướp đoạt tài nguyên tu luyện.
Nếu không phải Công Tôn Kình kịp thời mở ra trận pháp phòng ngự, phát tín hiệu cầu cứu, thì hậu quả khó mà lường được.
Dù vậy, phân bộ Huyền Ất Sơn như cũ vẫn bị tổn thất nặng nề, khắp nơi có thể nhìn thấy những hố lớn và tường vỡ. Ngay cả trận pháp phòng ngự cũng bị phá hủy, có rất nhiều thành viên bị thương, trong đó có Công Tôn Kình suýt bị chết.
May mà khi Tô Ngạn đến liền dùng rất nhiều đan dược hỗ trợ trị liệu, nếu không chỉ sợ Công Tôn Kình đã chết.
“Công Tôn trưởng lão, chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi.”
Tô Ngạn phất tay ngăn cản hai người lại.
“A, vâng, vâng!”
Nói xong, một tia quang mang đột nhiên từ xa bắn ra, rơi vào trong tay Công Tôn Kình.
“Hả?”
Công Tôn Kình đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức đập vỡ quang mang và đọc thông tin bên trong.
Một lát sau, Công Tôn Kình lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Sao vậy?”
Tô Ngạn nhíu mày.
“Vạn Thần đình và Thiên Thần tộc bị tập kích!”
Công Tôn Kình nhanh chóng nói.
“Sao cơ?”
Tô Ngạn kinh ngạc:
“Là ai?”
“Ta không rõ, nhưng xem ra không thuộc về Thần giới.”
Vừa nói, Công Tôn Kình vừa búng ngón tay, ngưng tụ thành một bức tranh.
Đó là một sinh vật có nhuyễn giáp bao trùm toàn thân,các đặc điểm trên khuôn mặt tương tự như con người. Đôi mắt của nó rất lớn, nhưng không có tròng trắng, nhìn qua rất quỷ dị.
“Đây là…”
Tô Ngạn nghi hoặc.
“Theo thông tin truyền về, đây chính là thủ phạm đã tấn công Thiên Thần tộc và Vạn Thần đình.”
Công Tôn Kình trầm giọng nói:
“Bọn hắn có khả năng biến thành ngoại hình của người khác.”
“Chẳng lẽ…”
“Không sai, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngay từ đầu chính là những tạp toái này tập kích ở đây.”
Công Tôn Kình cắn răng nói:
“Xem ra lần này bọn hắn đã từ bỏ ngụy trang!”
“Bọn hắn tập kích Thiên Thần tộc và Vạn Thần đình khi nào?”
Tô Ngạn truy vấn.
“Hôm qua.”
“Mục đích là gì?’
“Giống như lần trước, là vì tài nguyên tu luyện.”
“Thiên Thần tộc và Vạn Thần đình không sao chứ?”
“Không sao, nhưng có rất nhiều cường giả Bán Thần cảnh đã bỏ mình mới đánh bật những tạp toái kia trở về.”
“...”
Sau khi nghe Công Tôn Kình miêu tả, Tô Ngạn rơi vào trầm tư.
Dưới tình huống bình thường, nếu có cường giả ngoại giới giáng lâm Thần giới. Nàng hẳn sẽ phát hiện sớm mới đúng, nhưng tại sao từ đầu đến cuối đều không phát hiệngì?
Hơn nữa bên kia một mực cướp tài nguyên tu luyện, chẳng lẽ là bởi vì thế giới của họ thiếu tài nguyên tu luyện sao?
Không đợi Tô Ngạn nghĩ rõ, phía xa đã xuất hiện vài tia quang mang, chớp mắt đã tới.
“Đường chủ, chưởng môn.”
Quang mang tiêu tán, lộ ra bóng người bên trong, hắn khom mình hành lễ.
“Có chuyện gì?”
Công Tôn Kình hiếu kì.
Mấy người này đều là hộ pháp hắn phái đi điều tra tin tức, không có chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không đến tìm hắn.
“Chúng ta bắt gặp một người dị tộc tập kích Vạn Thần đình.”
Thanh niên đứng đầu đáp.
“Cái gì, mau dẫn ta đi xem một chút.”
Công Tôn Kình vui mừng, chỉ cần hắn bắt được một dị tộc còn sống dùng Sưu Hồn thuật, hắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc Công Tôn Kình quay người lại, thanh niên cung kính cúi đầu đột nhiên tung ra một quả đấm. Nắm đấm phóng thẳng vào tim của Công Tôn Kình, mang theo linh lực rộng lớn với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, những cường giả còn lại nhao nhao lấy ra vũ khí lao về phía Tô Ngạn, chuẩn bị hợp nhau tấn công.
Đáng tiếc, bọn hắn đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp Tô Ngạn và Công Tôn Kình.
Gần như vào lúc người thanh niên ra tay, Công Tôn Kình nhướng mày bắt lấy nắm đấm của người thanh niên bằng tay trái.
Một bên khác, Tô Ngạn cũng không nhúc nhích, áp lực tràn ra như sóng, khiến những người còn lại đều đông cứng tại chỗ.
“Trần Nam, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Công Tôn Kình lạnh lùng nói.
“Làm sao có thể?”
Vẻ mặt thanh niên kinh ngạc, không thể chấp nhận việc đánh lén của mình lại bị Công Tôn Kình đón nhận dễ dàng như vậy.
“Hắn không phải Trần Nam.”
Tô Ngạn thản nhiên nói.
“Không phải Trần Nam sao?”
Công Tôn Kình khẽ giật mình, có chút ngạc nhiên.
Xoẹt xẹt!
Tô Ngạn búng ngón tay, ngũ quang thanh niên đột nhiên nổ tung, nhưng kỳ lạ không chút máu thịt bay ra, giống như một cái mặt nạ.
“A!”
Người thanh niên được gọi là Trần Nam kêu lên một tiếng đau đớn, liên tục rút lui. Bọ họ liền biến thành một sinh vật được bao phủ bởi nhuyễn giáp và không có tròng trắng mắt.
Thấy thế, Công Tôn Kình vô cùng sửng sốt, hắn không ngờ những dị tộc này lại cải trang thành nhóm người Trần Nam. Với lại bất luận là khí tức, thân hình, hay là dung mạo, hầu như giống nhau như đúc.
“Ha ha ha.”
'Trần Nam' không những không giận mà còn cười, giống như điên cuồng:
“Đại quân của tộc ta đã đến, tất cả các người sẽ chết.”
“Đại quân?”
Tô Ngạn đưa mắt nhìn lên, quả nhiên thấy sâu trong hư không hiện ra rất nhiều thân ảnh dị tộc lít nha lít nhít. Số lượng cao tới trăm vạn, nhanh chóng bay về phía bên này.